The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vĩnh Dạ


Phan_51

Trước mặt lướt qua một bóng người, một chưởng mang theo nội lực hùng hậu ập tới, nàng nghiêng người, chưởng vỗ lên vai, đau tới mức khiến tay nàng run rẩy, suýt thì cầm đao không vững, tay trái vẫn vung phi đao. Người đó vẫn còn không dám tin khi đưa tay bịt yết hầu, há hốc miệng định hét lên mà không hét được, mồ hôi đầm đìa trên trán, ngã rầm xuống.

Vĩnh Dạ cười lạnh, ám khí trên người phóng ra không tiếc, mười bóng đen ấy vẫn bao vây, tiêu hao thể lực của nàng, hình như định bắt sống.

Nàng thở hổn hển, hét lên:

- Không đánh nữa, ta hết ám khí rồi.

- Ngươi thông minh đấy! – Thanh y nhân giễu cợt lại gần.

Vĩnh Dạ đứng yên bất động, tính toán bộ pháp, đột nhiên lao tới. Nàng không còn ám khí, tụ đao như hình với bóng, bèn sử dụng đòn công kích của kiếp trước, thấy trước mặt đã trống một chỗ, bèn dùng khinh công để thoát. Hai thanh kiếm chênh chếch lao tới, kiếm pháp vô cùng độc ác, nhanh chóng bổ sung vào vòng vây.

Vĩnh Dạ nguội lòng, ngẩng đầu nhìn trăng, cười cười, rồi cũng đến một ngày không đánh lại cũng chẳng chạy thoát được.

- Ngươi đã bị thương rồi, còn đánh tiếp thì chỉ kiệt sức thôi, không trốn được đâu. – Một người lạnh nhạt nói.

Vĩnh Dạ thở dốc, thanh y nhân đang siết chặt vòng vây. Sở trường đặc biệt của nàng là khinh công và ám khí, nàng biết họ nói không sai. Bụng chân nàng đã phát run, ám khí đã dùng hết, gan bàn tay đang chảy máu tươi, tụ đao keng một tiếng rơi xuống đất.

Nàng nhìn bóng người càng lúc càng lại gần, đưa tay rút cây trâm cài tóc, đặt ngang cổ hong:

- Còn lại gần một bước, ta sẽ tự vẫn.

Thanh y nhân khựng lại.

- Tránh ra! – Nàng quát, loạng choạng lùi về sau. Nàng đang đánh cược, cược Du Li Cốc không lấy mạng mình. Ai ngờ mới lùi được mấy bước, ngọn roi đột nhiên quét ngang, chân Vĩnh Dạ mềm nhũn, ngã xuống đất, cây trâm ngọc trong tay văng đi xa.

- Muốn chết cũng không chết được đâu. – Thanh y nhân lạnh lùng nói, ngọn roi lại quất ra định quấn lấy người Vĩnh Dạ.

Vĩnh Dạ nhắm mắt, nàng đã không còn sức lực. Vậy mà không cảm thấy bị tấn công, nàng kinh ngạc mở mắt ra, ngọn roi quất về phía nàng đã đứt thành mấy đoạn. Phong Dương Hề chặn trước mặt nàng, thanh trường kiếm chỉ vào thanh y nhân:

- Không sợ chết thì lên hết đây. Tốt nhât là cùng lên, Phong mỗ không muốn phải tiêu diệt từng người.

Ánh trăng chiếu lên thanh kiếm của hắn, lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Gương mặt ấy mang chút gì như giễu cợt, mỉa mai, nhãn thần sắc bén như dao.

- Sao hả, chỉ dám ra tay trong bóng tối, không dám so chiêu với Phong mỗ ư?

Thanh y nhân bao vây hắn, đột nhiên nhất tề ra tay. Phong Dương Hề bước lên một bước, lưỡi kiếm lóe hàn quang. Ba thanh y nhân lao lên trước đối đầu với lưỡi kiếm, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh buốt, hoảng sợ nhìn, bàn tay cầm kiếm đã bị chém đứt rơi xuống đất. Làn sương mù trên con phố càng dày hơn, loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm, Phong Dương Hề biến sắc, ôm Vĩnh Dạ bỏ đi, như một con hắc ưng nhân lúc các thanh y nhân còn ngỡ ngàng, lao vút ra ngoài.

Một tiếng thở dài vang lên:

- Các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu. Rút đi!

- Vâng!

Thanh y nhân cung kính đáp, đưa người bị thương rời đi.

Ánh trăng một lần nữa bao phủ con phố, như thể mọi việc chưa từng xảy ra.

Chương 41: Một Cái Tát, Một Nụ Hôn

 

Nàng bị hôn ư? Nguyệt Phách chỉ hôn lên má nàng, vì sao nàng lại bị hắn hôn? Nàng vô thức vung tay tát mạnh lên mặt Phong Dương Hề.

Tựa vào người Phong Dương Hề, Vĩnh Dạ nhắm mắt mặc hắn bế mình đi. Nàng quá mệt mỏi, mệt tới mức chẳng buồn suy nghĩ. Bất luận Phong Dương Hề đưa nàng tới đâu, có lẽ đều an toàn.

Bàn tay hắn giữ chắc thắt lưng nàng, khiến Vĩnh Dạ cảm thấy an tâm. Nàng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt cương nghị của Phong Dương Hề, hàng lông mày rậm, lòng bỗng nguội lạnh, hắn biết nàng là Tinh Hồn… Vĩnh Dạ chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, sinh tử do số, nàng rất ghét cảm giác lần nào cũng căng thẳng, hồi hộp khi đứng trước mặt Phong Dương Hề.

Nếu mình chết rồi, hắn có đi cứu Tường Vi và Nguyệt Phách không? Dù sao hắn là đại hiệp, coi cái ác như kẻ thù, là một đại hiệp đối đầu với Du Li Cốc.

Lạc Nhật Hồ dưới ánh trăng bàng bạc con sóng, Phong Dương Hề đưa Vĩnh Dạ tới trúc lầu của hắn.

Vĩnh Dạ nằm trong lòng hắn với gương mặt nhợt nhạt, hàng mi dài run rẩy. Hắn nhìn nàng thương xót, trong lòng mâu thuẫn dị thường. Thận trọng đặt nàng lên giường, hắn đưa tay ra bắt mạch nàng.

Vĩnh Dạ giật mình mở mắt ra, chạm phải ánh mắt cau lại vì lo âu của Phong Dương Hề. Nàng nhẹ nhàng rút tay lại:

- Tôi không sao… huynh nói dối, huynh không ở cạnh tôi.

- Cô hi vọng ta luôn ở cạnh cô sao? – Phong Dương Hề lặng lẽ hỏi.

Vĩnh Dạ muốn gật đầu, từ khi hắn nói hắn luôn cạnh nàng, nàng cảm thấy rất an toàn, chưa từng lo lắng rằng người của Du Li Cốc sẽ tìm được mình. Nhưng nàng lại dừng lại, cười nhạt:

- Là huynh nói thế, tôi chỉ hỏi lại mà thôi.

- Ta mới từ chỗ Đông cung của Thái tử ra. – Không chờ được câu trả lời mà mình muốn, Phong Dương Hề hơi thất vọng, hắn đưa tay ra xoa nơi vai bị trúng chưởng của Vĩnh Dạ, hỏi. – Vai cô bị trúng một chưởng, có sao không?

Vẻ mặt lo âu ấy khiến Vĩnh Dạ thấy không thoải mái, lần nào gặp Phong Dương Hề cũng là hắn cứu nàng. Nhưng nàng lại sợ hắn sẽ giết mình, tối nay cũng không ngoại lệ. Nàng lạnh lùng:

- Lần trước đóng giả Tiểu Ma Tử bị huynh nhận ra, đóng giả tiểu tử mặt đen huynh cũng nhận ra. Nhãn lực tốt như thế, có lẽ chuyện gì cũng đã nhìn thấy.

Nàng chầm chậm xòe tay ra, lòng bàn tay có một ngọn phi đao.

Dài một thốn, rộng nửa phân, hai mặt đều vấy máu, được làm bằng bạc nguyên chất, ngân quang lấp lánh.

Nàng nói từng tiếng:

- Huynh nhìn cho rõ, đây là đao của tôi. Sát thủ cho dù thế nào cũng phải giữ lại ngọn ám khí cuối cùng trên người. Tiểu Lý Phi Đao, bách phát bách chúng. Tôi chính là thích khách Tinh Hồn mà huynh cần tìm, huynh luôn muốn giết tôi. Người huynh luôn cứu chính là người huynh muốn giết nhất, chuyện này thật là mỉa mai.

Phong Dương Hề nhìn Vĩnh Dạ chăm chú,Vĩnh Dạ cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ mắt hắn, nhưng đôi mắt còn đen thẳm hơn cả bóng đêm ấy chỉ soi lên hình bóng của nàng. Nàng hít sâu một hơi, quay đầu đi nơi khác.

Phong Dương Hề giữ lấy cằm rồi xoay mặt nàng lại, khóa chặt ánh mắt nàng, mỉm cười:

- Ta tưởng rằng cô sẽ không có lúc nào nhìn thẳng vào mắt ta mà không nói dối.

Dũng khí trong lòng Vĩnh Dạ đột nhiên bị kích thích, đẩy tay hắn, lạnh lùng nói:

- Nhìn ngọn phi đao là huynh phải hiểu, tôi lấy lý do không biết võ công để mời huynh làm bảo tiêu hộ tống tôi đi Trần quốc vốn dĩ không phải là tốt đẹp gì. Tôi muốn mượn tay Dịch Trung Thiên trừ khử huynh, để sau này huynh không giết tôi. Ở dịch quán Trần quốc, người phóng một ngọn phi đao vào lưng huynh cũng là tôi, nếu không thì huynh đã không bị trúng tên.

Phong Dương Hề nhìn nàng không chớp mắt, đợi sau khi Vĩnh Dạ nói một hơi rồi trừng mắt nhìn hắn, hắn mới bình thản nói:

- Vẫn may, khí huyết đầy đủ, không có trở ngại gì, ngủ một giấc đi.

Dứt lời liền đứng lên đi ra ngoài.

Thái độ lảng tránh của hắn khiến Vĩnh Dạ phẫn nộ:

- Sao huynh không giết tôi? Huynh quên ông Vương bán mì ở cổng ngõ ở An quốc rồi sao? Ông ta chỉ là một lão nhân vô tội! Huynh quên vụ thích sát Binh bộ thượng thư ở Kinh Đô rồi sao, huynh còn bị tôi hạ độc? Huynh quên ở dịch quán nước Trần, ai cho huynh một đao sau lưng rồi sao, để huynh bị trúng tên của Dịch Trung Thiên, suýt chút nữa thì bị bắt? Huynh còn luôn miệng nói là muốn giết tôi? Vì sao bây giờ không giết? Muốn giữ tôi lại vì còn tác dụng gì sao?

Phong Dương Hề lao vào như một cơn gió, vung tay cho Vĩnh Dạ một bạt tai:

- Đây là đánh thay cho những người vô tội đã bị cô giết chết.

Căn phòng bỗng dưng im lặng tới nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào.

Vĩnh Dạ thấy lòng mình chua xót, nàng không biết vì sao lại cảm thấy tủi thân, buồn bã như thế. Từ nhỏ ở Du Li Cốc, nàng luyện công cực khổ cũng chưa từng thấy tủi thân; ở Đoan Vương phủ được nâng niu như viên minh châu, chưa từng phải nghe nửa câu nói nặng; ở Trần quốc biết mọi người giăng bẫy mình, nàng cũng không tủi thân; Nguyệt Phách chưa bao giờ trách cứ nàng một câu; Lý Ngôn Niên từng tát nàng, nàng vẫn mỉm cười. Phong Dương Hề đánh không sai, hắn không giết nàng đã là khoan dung lắm rồi, nhưng nàng lại cảm thấy tim mình đau nhói. Viền mắt chua xót ngập nước, nàng cúi đầu xuống, nhìn giọt lệ rơi lên mặt đất, như giọt nước rơi xuống dầu, lập tức bắn ra.

Vĩnh Dạ bước xuống giường, cúi đầu đi tới cạnh Phong Dương Hề, kìm nén cảm giác muốn khóc, khàn giọng nói:

- Tôi không nợ gì huynh nữa.

Nàng đi từng bước ra ngoài, cây cầu treo vươn mình vào bóng tối, Vĩnh Dạ cảm thấy mình đang từng bước đi vào bóng đêm vô bờ, từ nay về sau không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Sau trận ác chiến, mỗi bước chân đều trở nên run rẩy, vai trúng một chưởng, tay phải gần như không nhấc lên được. Gò má vẫn còn đau rát, có lẽ đã sưng lên. Nàng phải rời đi, nàng còn phải tới Hoàng cung, đi tìm Thái tử Yến. Nguyệt Phách và Tường Vi còn bị nhốt trong ngõ nhỏ, nàng không thể ở lại, càng không thể ngã xuống.

Phong Dương Hề đứng trong phòng sững sờ giây lát rồi mới hoàn hồn lại, hắn đang làm gì thế này? Hắn giơ tay lên, những ngón tay khe khẽ run rẩy. Hắn cau mày, lao ra ngoài.

Trên cây cầu trúc dưới ánh trăng nhợt nhạt, chỉ có cái bóng đơn côi loạng choạng của Vĩnh Dạ, cô đơn như tinh tú trên kia, cao xa vời vợi trên bầu trời đêm lặng lẽ. Cảm giác đau nhói, chua xót dâng ngập trong lòng Phong Dương Hề, hắn thở dài một tiếng rồi đuổi theo.

- Thay đổi chủ ý rồi ư? – Đôi mắt còn sáng hơn cả những vì sao trong đêm tối của Vĩnh Dạ lóe lên vẻ mỉa mai.

- Theo ta về. - Lời ra tới miệng rồi còn thay đổi, Phong Dương Hề chỉ đành cười khổ.

Vĩnh Dạ chẳng nói lời nào, quay người đi theo hắn.

- Sao ngoan ngoãn thế?

Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên, bình tĩnh mỉm cười:

- Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Chẳng lẽ tôi còn phải đánh nhau với huynh? Hoặc là giả bộ chống cự để huynh vác về?

Phong Dương Hề khựng lại, theo Vĩnh Dạ quay về. Lặng lẽ đi một đoạn, đột nhiên hắn nói:

- Vì sao cô bình tĩnh vậy? Hận ta lắm sao?

- Tôi chỉ là… thấy thương cho bản thân. – Vĩnh Dạ lắc đầu, kiên trì đi tiếp từng bước.

Phong Dương Hề ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, cảm giác chua xót xuyên thẳng vào xương cốt, khó chịu nắm chặt tay. Hắn thấy nàng đi rất chậm, chân run rẩy, bất giác đưa tay ra rồi lại rụt về. Bỗng dưng hắn thấy sợ, sợ nàng hận hắn, đẩy tay hắn ra. Hắn lặng lẽ nhìn nàng, như thể người đang phải khó nhọc bước đi kia là chính mình.

Quay lại căn phòng, Vnh Dạ cố đứng thẳng:

- Nói đi, muốn tôi làm gì?

- Rửa lớp dịch dung đi.

Vĩnh Dạ đổ một ít bột thuốc vào cái chậu, rửa lớp dịch dung trên mặt. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, không nhận ra sắc mặt của nàng, nhưng có thể nhìn rõ một bên gò mà hơi sưng lên.

Phong Dương Hề móc một cái bình sứ trong ngực ra, đổ một viên thuốc định xoa lên mặt nàng.

Vĩnh Dạ đoạt lấy cái bình:

- Nam nữ thọ thọ bất thân.

- Khi ta ôm cô về sao cô không nói thế? – Phong Dương Hề như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nhất thiên hạ.

- Tôi đánh nhau mất sức, nhân tiện thỏa mãn tâm tư thương hoa tiếc ngọc của huynh thôi.

Phong Dương Hề quay đầu bỏ đi, viên thuốc ở ngón tay chui vào lòng bàn tay, trơn trượt thật khó chịu.

Vĩnh Dạ xoa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng cẩn thận kéo áo xuống, vai phải sưng tím lên, nàng bôi thuốc. Thử cử động tay phải, vẫn được, chưa bị thương vào xương cốt. Nàng thở dài ngã ra giường, hậu quả của việc mất sức mà vẫn cố gắng gượng là hai chân giờ run rẩy không nghe theo sự điều khiển. Ngày mai, nếu không cần phải lo lắng gì được ngủ một giấc đã đời thì sướng biết mấy.

Vậy mà đã mệt lắm rồi, người nằm trên giường mà đầu óc vẫn không ngừng hoạt động. Rõ ràng thần kinh đã căng cứng tới cực điểm nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đứt phừn phựt.

Cuộc sống trong sơn cốc cùng Nguyệt Phách thoảng như một giấc mộng, một giấc mộng xa vời. Nàng biết rõ rời đi rồi sẽ không quay lại được nữa, vậy mà vẫn mong được có thêm lần nữa, cuộc sống bình an ở Bình An y quán dưới ánh nắng hè đã một đi không trở lại. Sự bảo vệ của Nguyệt Phách từ nhỏ, sự dịu dàng mà chàng dành cho nàng khiến nàng tham luyến, ngay cả việc nắm tay chàng đi dưới ánh nắng, cất tiếng cười to mà nàng cũng không dám, nhưng nàng vẫn thích.

Nguyệt Phách, Tường Vi… lần lượt xuất hiện trong đầu nàng, trái tim Vĩnh Dạ khó chịu như bị kim đâm. Nàng mở mắt, trong bóng tối vẫn nhìn thấy rõ ràng. Những món gia cụ đơn giản mà dễ chịu, trên tường còn treo một cây đàn. Phong Dương Hề cũng biết chơi đàn?

Nàng mở mắt nhìn đêm đen, cho tới khi mặt trời ló ra khỏi mặt hồ, ánh sáng trong căn phong chuyển dần từ màu lam xám nhàn nhạt sang màu vàng cam ấm áp.

Phong Dương Hề thích ánh sáng, thế nên hắn mới dựng tòa trúc lầu này trên mặt hồ.

Vĩnh Dạ nhắm mắt, ánh sáng quá chói mắt, nàng chỉ thích hợp với đêm dài hắc ám.

Dần dần, ánh nắng gần như đã thiêu đốt cả tòa trúc lầu, Vĩnh Dạ kéo một chiếc chăn mỏng định che bớt ánh sáng, tay nàng lại run rẩy, không sao dụng sức được. Nàng khó nhọc trở mình, lồng ngực ấm ách khó chịu, há miệng nôn ra một ngụm máu. Nàng nhớ tới một chưởng của Bình thúc tấn công vào lưng tối qua, nàng còn tưởng là không sao.

Nàng nằm bò trên giường, mệt mỏi nghĩ tới Nguyệt Phách và Tường Vi. Nàng há miệng gọi Phong Dương Hề, mà ba tiếng ấy thốt ra khỏi miệng nhẹ như một hơi thở. Nàng vận hết sức ném ngọn phi đao trong tay ra, ngọn đao rơi vào cái chậu đồng, kêu keng một tiếng.

Giường như vừa mới nghe thấy tiếng động, cánh cửa đã cót két bị đẩy ra. Cơn gió buổi sáng tháng Bảy mang theo chút hơi lạnh tràn vào, Phong Dương Hề giật nảy mình, lại gần đỡ Vĩnh Dạ, thấy nàng mỉm cười rồi ngất đi.

Tối qua vẫn bình thường vô sự, sao hôm nay lại thành ra thế này? Phong Dương Hề nhớ Vĩnh Dạ bị thương trên vai, bèn thận trọng kéo cổ áo nàng ra, thấy vết sưng đã tan dần, chỉ còn lại vết bầm xanh. Hắn cau mày, đặt tay lên mạch nàng, cảm giác hơi thở rối loạn, mạch tượng yếu ớt, bất giác giật mình.

Gọi liên tiếp mấy tiếng mà không thấy Vĩnh Dạ phản ứng, hắn không chút do dự, đưa tay cởi y phục nàng. Trên cổ Vĩnh Dạ rơi ra một tấm mộc bài, trên đó là ba chữ “Phong Dương Hề” viết như rồng bay phượng múa.

Phong Dương Hề ngẩn người, tay nắm chặt mộc bài, nhớ lại tình cảnh khi Vĩnh Dạ tới nhờ mình làm bảo tiêu. Hình ảnh nàng vừa rụt rè, vừa ngây thơ, vừa trong sáng như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim ngàn năm không tan chảy của hắn, đi tới nơi yếu mềm nhất trong đáy tim. Là hắn đeo tấm mộc bài lên cổ nàng, hắn nói nàng có thể dùng tấm mộc bài ấy để xin hắn làm một việc. Nàng vẫn luôn luôn đeo nó, là vì muốn có ngày nếu hắn định giết nàng thì mang ra bảo vệ tính mạng sao? Hay là muốn dùng nó để lợi dụng hắn lần nữa? Vậy mà nàng vẫn đeo nó, chưa hề gỡ ra.

- Ta không quan tâm vì sao cô vẫn đeo nó… - Hắn nhắm mắt, trong lồng ngực dâng lên một niềm vui, một cảm giác khiến hắn muốn phát điên. Phong Dương Hề nhìn Vĩnh Dạ, ngón tay run rẩy, khóe miệng mấp máy, mang theo nụ cười, cảm thấy dường như chẳng có gì là không thể.

Hắn nhanh nhẹn cởi y phục của Vĩnh Dạ, ngay cả sợi vải bó ngực cũng cởi ra.

Bầu ngực Vĩnh Dạ đẹp như một chú bồ câu, làn da quanh năm không gặp nắng trắng trẻo, mịn màng.

- Thương ở đâu nhỉ? – Phong Dương Hề lẩm bẩm, coi như không nhìn thấy thân thể đẹp tuyệt trần của nàng. Hắn cau mày lật người nàng lại, thấy ở lưng có một chưởng ấn đã sưng lên, sờ lên đó mà nóng bỏng như sờ vào sắt nung.

Phong Dương Hề biết chắc chắn Vĩnh Dạ đã bị cao thủ đả thương, hít sâu một hơi, dùng nội lực để điều tiết nội tức cho nàng. Suốt nửa canh giờ, hắn nghe thấy Vĩnh Dạ “ư” một tiếng mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc y phục lại cho nàng, hắn liếc nhìn tấm mộc bài, rồi lại nhẹ nhàng nhét vào.

Ngón tay lướt nhẹ qua những vết ngón tay còn hằn trên má nàng, Phong Dương Hề hối hận vô cùng. Vì sao hắn lại hung dữ với nàng như thế? Biết rõ rằng nàng không cố tình giết những người đó, biết rõ rằng không thể trách nàng mà sao hắn vẫn bị nàng kích cho nổi giận?

Phong Dương Hề thở dài. Nhớ tới Nguyệt Phách mà Vĩnh Dạ một lòng nhung nhớ, trong mắt lại lóe lên chút mỉa mai, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Trong bóng tối vô biên, Vĩnh Dạ dường như đã quay lại dòng sông trên đường đầu thai. Sóng nước lạnh lẽo khiến nàng nổi bập bềnh. Hình như nàng vừa uống một ngụm nước sông, đắng nghét buồn nôn, vừa há miệng ra lại thấy một ngụm nước đắng nữa đổ vào.

Làm ma mà cũng khổ thế sao! Bị bọn tiểu quỷ bài xích, bị quỷ sai trút giận. Trước mắt nàng tựa như lại xuất hiện Bỉ Ngạn Hoa đỏ rực, từng vạt trải dài như dòng sông máu đang chảy xiết.

Bỗng dưng từ giữa dải hoa xuất hiện một vệt màu trắng, Nguyệt Phách toàn thân đầy máu nằm giữa đám hoa nhìn nàng.

Mắt chàng vẫn dịu dàng như thế, nhưng chất chứa vô hạn bi thương!

Vĩnh Dạ cố bơi vào bờ, vậy mà chỉ cảm thấy người mình nhẹ bẫng, không sao dùng sức được.

Nàng há miệng hét to, nhưng miệng vừa há ra, từng ngụm nước đắng nghét ấy lại bị đổ vào. Toàn bộ âm thanh của nàng bị nước sông nhấn chìm, giương mắt lên nhìn Nguyệt Phách bất lực nhìn nàng.

Vĩnh Dạ vẫn hét trong tuyệt vọng, bất lực nuốt xuống những ngụm nước sông bị đổ vào miệng, bất lực nhìn Nguyệt Phách càng ngày càng xa mà rơi nước mắt.

Hình như nàng nổi trên mặt sông, không có bờ, không có ánh sáng, không có ý thức.

Một đôi tay ấm áp lướt qua mặt nàng, nàng cảm nhận được cả sự thô ráp của đôi tay ấy.

- Tỉnh rồi hả?

Giọng nói như từ chân trời xa xăm vọng lại, Vĩnh Dạ ngơ ngác lắng nghe, vô thức “ừm” một tiếng, rồi lại ngủ thiếp đi.

Vĩnh Dạ ngủ suốt ba ngày. Theo lý mà nói, nàng chỉ ngủ một đêm là sẽ tỉnh. Sức khỏe nàng hồi phục khá nhanh, điều này có liên quan tới nguồn nội lực thuần khiết và kỳ quái trong cơ thể nàng. Nguồn nội lực này không hề lộ ra ngoài, chẳng trách ban đầu hắn không nhận ra là nàng biết võ công.

Phong Dương Hề đứng ở đầu giường nhìn nàng, khi hôn mê, nàng gọi tên Nguyệt Phách. Hắn nhớ tới người mặc y phục trắng như ánh trăng với vẻ mặt thản nhiên tự tại ấy. Lý Thiên Hựu một lòng muốn giết Nguyệt Phách cũng chỉ vì nàng thích người đó sao?

Nàng và Nguyệt Phách là thanh mai trúc mã, nàng tới Thánh Kinh rồi bỏ trốn cũng là vì chàng, trong lòng Vĩnh Dạ chỉ có Nguyệt Phách.

Hắn nhớ lại khi đứng từ xa nhìn nàng và Nguyệt Phách sống trong một viện tử sơ sài, thô lậu, nhớ lại mỗi khi ra ngoài, trên mặt nàng luôn là nụ cười bừng sáng, bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng lại thấy đắng chát.

Ánh nắng chiếu vào, gương mặt Vĩnh Dạ nhợt nhạt, yếu ớt.

Ánh mắt Phong Dương Hề đầy phức tạp, nhìn nàng một lúc rồi quay người đi ra.

Khi Vĩnh Dạ tỉnh dậy thì mặt trời đã ngả về tây. Nàng chớp mắt, phát hiện ra thương thế đã khỏi quá nửa. Nàng nhớ tới Phong Dương Hề, là hắn đã dùng nội lực giúp nàng đả thông kinh mạch sao? Vết thương trên cánh tay cũng khỏi rồi.

Vĩnh Dạ nhìn xuống người mình, chỉ có bộ trung y[1], chiếc áo bào vải xanh lam, mảnh vải buộc ngực được gập gọn gàng để bên gối, và cả ngọn phi đao duy nhất còn sót lại. Hắn cởi y phục của nàng? Vĩnh Dạ vội vàng né tránh vấn đề này.

Nàng mặc y phục vào, sống lưng vẫn còn hơi đau, nàng không bó ngực. Dù sao Phong Dương Hề cũng biết nàng là nữ nhân.

Xuống giường đẩy cửa phòng, trước mặt là mặt hồ lấp lánh, nàng không thể không nheo mắt, vầng mặt trời đỏ rực đang lặn chỉ còn cách mặt hồ vài trượng. Trong không trung, ráng chiều vạn trượng, một đàn cò trắng bay ngang.

- Lạc Nhật Hồ! – Nàng thốt lên.

- Đỡ hơn rồi hả? – Phong Dương Hề mang một bát thuốc vào. – Cô nói đúng rồi, đây là Lạc Nhật Hồ, đẹp nhất vào lúc mặt trời lặn.

- Cảm ơn! – Vĩnh Dạ nhận lấy bát thuốc, chỉ uống một ngụm đã nhổ ra. – Đắng quá! – Nàng nhớ lại thứ nước sông đắng nghét trong giấc mơ, hóa ra là đang uống thuốc.

Phong Dương Hề đang định khuyên nàng “thuốc đắng dã tật” thì thấy Vĩnh Dạ hít sâu một hơi rồi uống cạn bát thuốc. Nàng liếm môi, lưỡi vẫn còn vị đắng, Vĩnh Dạ cười giễu cợt:

- Ngụm đầu tiên chưa kịp chuẩn bị. Thuốc đắng dã tật, tôi không thể bệnh mãi được. Thích khách không có tư cách kêu đắng.

Lời của nàng khiến Phong Dương Hề rúng động. Phải chịu bao nhiêu khó nhọc, nhẫn nại bao nhiêu gian nan mới nói ra được câu ấy?

Có lẽ nàng rất sợ chết, thế nên không sợ chịu khổ.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt Vĩnh Dạ, gương mặt ấy còn đẹp hơn cảnh chiều tà.

Cơn gió buổi tối thổi tung bay mái tóc nàng, bộ y bào đơn giản không thể làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.

Phong Dương Hề nhận ra sự thất thần của mình, thầm mắng một tiếng hồng nhan họa thủy. Hắn liếc nhìn mảnh vải quấn ngực được gập gọn gàng trên đầu giường, thản nhiên nói dối:

- Cô ngủ suốt ba ngày, Thu Thủy sơn trang của Trần Thu Thủy ở cách đây không xa, ta tìm một tì nữ tới đây chăm sóc cô.

Vĩnh Dạ mỉm cười thoải mái. Bỗng dưng nhớ ra Phong Dương Hề nói nàng đã ngủ ba ngày, bất giác sốt ruột:

- Tôi ngủ ba ngày rồi?

- Ừm.

- Tôi… - Nàng nhớ tới Nguyệt Phách và Tường Vi, vội vàng định đi.

- Người đi nhà trống. Chúng không ngốc thế đâu.

Ngực Vĩnh Dạ đau nhói, loạng choạng lùi về sau một bước.

Phong Dương Hề cau mày đỡ nàng:

- Cô còn chưa khỏe hẳn, phải tĩnh dưỡng vài ngày nữa.

Dáng vẻ của Tường Vi ùa vào trong tim, trong chớp mắt, nàng lại biến mất, và cả Nguyệt Phách. Trong lòng Vĩnh Dạ tràn đầy hối hận và tự trách, một luồng yếm khí từ trong ngực bốc lên, nàng lẩm bẩm:

- Nếu tôi ngoan ngoãn ở lại An gia, len lén gửi tin cho huynh thì có phải sẽ cứu được họ không? Bình thúc đó võ công rất cao, tôi sợ tôi quay về rồi sẽ không ra được nữa… - Vĩnh Dạ nộ khí công tâm, một ngụm máu tươi lại thổ ra.

Phong Dương Hề giật nảy mình, thấy hai mắt nàng đỏ quạch, nhãn thần mê mang thì giơ tay đánh ngất Vĩnh Dạ. Hắn thở dài, Bình thúc mà Vĩnh Dạ nói thực sự muốn lấy mạng nàng. Chẵng lẽ mình đoán sai?

Hắn bế Vĩnh dạ vào phòng, lặng lẽ ngồi bên giường với nàng.

Nếu có thể, hắn không muốn để nàng bị kéo vào trận chiến này nữa. Nhưng không kéo nàng vào sao được? Không để nàng nhìn rõ thì sao nàng chịu tin? Nhưng như thế có quá tàn nhẫn với nàng không? Phong Dương Hề vô cùng mâu thuẫn. Ánh mắt hắn lướt qua cổ Vĩnh Dạ, ngỡ ngàng nghĩ, nếu nàng đeo miếng mộc bài đó không phải vì muốn lợi dụng hắn thì sao?

Bất giác hắn cười khổ, hắn đã lựa chọn con đường khó khăn nhất để có được trái tim nàng sao?

Mặt trời đã lặn xuống hồ Lạc Nhật, ánh sáng trong tòa trúc lầu dần dần tối đi.

Phong Dương Hề gỡ cây đàn trên tường xuống, nhẹ nhàng gảy lên khúc “Thanh Bình Lạc”, tiếng đàn tao nhã, nghe như tiếng nước chảy róc rách, tràn đầy sự bình thản, an lành. Tiếng đàn ấy khiến tâm tư hắn bình tĩnh lại, cũng khiến khí tức rối loạn của Vĩnh Dạ yên ổn lại.

An gia là gia tộc giàu có nhất Tề quốc, sự sụp đổ của An gia ảnh hưởng tới tài lực của Tề Quốc.

Nếu là An gia mời Du Li Cốc ra tay bắt người Vĩnh Dạ quan tâm nhất để uy hiếp nàng, chẳng lẽ họ đã biết thân phận nàng nhanh vậy sao? An Bá Bình có một ngàn lá gan cũng không dám uy hiếp nàng làm tranh giả nếu biết nàng là Thái tử phi tương lai. Với tài lực của An gia, gây ra động tĩnh lớn như thế chỉ vì muốn có vài bức cổ họa đáng tiền thôi sao?

Ánh trăng chiếu sáng mặt hồ, tư duy của Phong Dương Hề như những sóng nước trên mặt hồ, lăn tăn, lấp lánh. Hắn cố gắng ghép từng sự việc nhỏ lại với nhau.

Hay là Du Li Cốc uy hiếp An gia? Vì sao Du Li Cốc lại bắt An Bá Bình giữ Vĩnh Dạ lại vẽ tranh?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .